Giữa đêm biển động, những con sóng dữ trào lên, gió gào rít vào tai, anh Nguyễn Thanh Tùng tưởng như đã buông xuôi. Tháng ngày ấy, hình ảnh chiếc phao cứu sinh quăng ra từ con tàu của Hải đội 2 vẫn như thước phim ám ảnh, mà cũng chính là khoảnh khắc tái sinh của một con người.
Ba tháng trước, anh và con gái bị sóng cuốn trôi khi chơi SUP ngoài biển Hà Tĩnh. Hai cha con lênh đênh giữa dòng nước lạnh giá suốt 13 tiếng đồng hồ. Có lúc, anh nghĩ mình không thể chịu đựng thêm. Nhưng đúng giây phút cận kề cái chết, ánh đèn từ con tàu cứu hộ lóe lên giữa màn đêm. Họ được cứu. Và với anh Tùng – đó không chỉ là “một lần sống sót”, mà là “một cơ hội để sống khác”.
“Tôi nhận ra, nếu có ai đó đã cứu mình, thì mình cũng phải sống để cứu người khác.”– Anh Nguyễn Thanh Tùng chia sẻ.
Từ người được cứu đến người cứu người
Chỉ ít lâu sau biến cố, anh Tùng quyết định thành lập Đội cứu hộ tình nguyện biển Hà Tĩnh, quy tụ hơn 20 thành viên – hầu hết là ngư dân, thợ lặn, người dân vùng biển. Không ai nhận lương, không ai ký hợp đồng. Thứ duy nhất gắn kết họ chính là lòng biết ơn và ý chí sẻ chia.
Mỗi khi nghe tin người dân gặp nạn – dù là tai nạn sông nước, cháy nhà, hay mất tích do mưa lũ – điện thoại của anh lại reo lên trong đêm. “Anh ơi, lại có vụ mới rồi”. Chỉ trong vài phút, mọi người lại chất đồ nghề, áo phao, đèn pin lên xe, lao đi bất kể thời tiết.
“Nhiều khi vừa về nhà ngủ được một tiếng, lại phải dậy chạy đi cứu hộ. Nhưng lạ lắm, không ai than mệt. Bởi ai cũng từng mất mát, từng chứng kiến cảnh đau lòng – nên chỉ mong góp chút sức để người khác không phải chịu điều đó.”– Một thành viên trong đội tâm sự.
Những hành trình không có hồi kết
Mới đây, khi nghe tin ba bố con bị nước lũ cuốn trôi trên sông Lam (Nghệ An), anh Tùng và đồng đội tức tốc lên đường. Hơn 300 km, họ không quản ngại. Trời lạnh, nước đục, gió thốc mạnh – nhưng những chiếc áo xanh vẫn miệt mài giữa sông. Ba ngày liền, cả đội chỉ ăn mì gói, chợp mắt trên bờ sông.
Ngày thứ tư, họ tìm thấy thi thể đứa trẻ 4 tuổi. Cả đội lặng người. Họ biết rằng kết quả ấy đau đớn, nhưng ít nhất, người mẹ kia đã có thể ôm con vào lòng lần cuối. Trong khoảnh khắc ấy, ai cũng hiểu: tình người không phải lúc nào cũng là phép màu, nhưng là thứ duy nhất khiến thế giới này ấm áp hơn.
Khi lòng biết ơn hóa thành hành động
Không nhận tài trợ, không cần danh tiếng, đội cứu hộ của anh Tùng chỉ có vài chiếc ca nô cũ, vài bình hơi, những sợi dây cứu sinh đã sờn. Nhưng từng lần ra khơi, họ đã cứu được hàng chục người. Mỗi sinh mạng được giữ lại là một phép màu nhỏ – được tạo nên từ lòng nhân ái, từ trái tim của những con người từng đi qua ranh giới sinh tử.
“Mình không cứu được tất cả, nhưng ít nhất có thể cứu ai đó. Và mỗi khi làm được điều đó, tôi thấy như mình đang sống thêm một lần nữa.”– Anh Tùng nói, giọng nghẹn.
Một ngọn lửa lan tỏa trong cộng đồng
Câu chuyện của anh Tùng đang lan tỏa mạnh mẽ trên mạng xã hội, được nhiều bạn trẻ chia sẻ. Nhiều người gọi anh là “người trả ơn đời bằng hành động”. Bởi giữa một thế giới còn nhiều vô cảm, vẫn có những người chọn cách sống tử tế, không cần được biết đến – chỉ cần được cho đi.



