Câu hỏi của độc giả
“Em từng gặp nhiều anh chị đã làm tình nguyện hơn 10 năm. Em thắc mắc, làm mãi mà không mệt, không chán sao? Điều gì khiến họ gắn bó lâu đến vậy?”
Hành trình của những trái tim bền bỉ
Khi nhắc đến chị Phạm Thị Thu Trang, người dân ở vùng ven Cần Giờ (TP.HCM) đều gọi chị bằng cái tên thân thương: “chị Trang áo cam.”
Mười ba năm qua, chị đều đặn tổ chức những chuyến đi phát cháo miễn phí, tặng quà cho bệnh nhân nghèo, học sinh khó khăn.
Chị cười:
“Không ai bắt mình đi, nhưng mỗi lần ngừng lại, tôi thấy thiếu một điều gì đó – như là một phần trái tim mình đang ngủ quên.”
Chị Trang không phải là trường hợp hiếm.
Khắp mọi miền đất nước, có hàng ngàn người đã dành cả thanh xuân, thậm chí tuổi già, để sống cùng hai chữ “tình nguyện.”
Họ không chán, bởi trong từng việc nhỏ họ làm, đều tìm thấy ý nghĩa sâu sắc cho cuộc sống của mình.
1. Vì tình nguyện cho họ cảm giác được “sống thật”
Giữa cuộc sống hiện đại đầy áp lực, nhiều người cảm thấy mình đang bị cuốn vào guồng quay của công việc và vật chất.
Nhưng khi khoác lên mình chiếc áo tình nguyện, họ lại tìm thấy bản ngã chân thật nhất.
Không còn là chức danh, không còn là địa vị, chỉ còn lại con người với con người – cùng sẻ chia, cùng giúp nhau vượt qua khó khăn.
Cảm giác được cần đến và được làm điều có ích chính là nguồn năng lượng khiến họ gắn bó lâu dài.
Một tình nguyện viên kỳ cựu ở Hà Nội từng chia sẻ:
“Tôi đi làm suốt ngày, gặp toàn những con số và báo cáo. Nhưng cứ mỗi cuối tuần được đến mái ấm, dạy học cho các em nhỏ, tôi lại thấy mình đang thật sự sống.”
2. Vì họ thấy mình lớn lên qua từng hành trình
Không ai sinh ra đã biết cách giúp người khác.
Chính quá trình tham gia tình nguyện đã giúp họ học được cách lắng nghe, thấu hiểu và kiên nhẫn hơn.
Từ một sinh viên rụt rè, họ trở thành người biết lãnh đạo đội nhóm, điều phối nguồn lực, kết nối các tấm lòng.
Từ một người bình thường, họ dần trở thành người truyền cảm hứng, được mọi người tin tưởng và noi theo.
Tình nguyện, với họ, không chỉ là một hoạt động, mà là một hành trình trưởng thành.
3. Vì mỗi chuyến đi là một câu chuyện đáng nhớ
Không ai có thể chán khi mỗi lần lên đường lại là một trải nghiệm mới.
Có lúc họ trèo đèo lội suối để dựng lớp học tạm giữa vùng núi.
Có khi họ vượt hàng trăm cây số giữa mưa bão chỉ để mang vài thùng quà cứu trợ đến tận tay người dân.
Mỗi kỷ niệm, mỗi nụ cười, mỗi giọt nước mắt – tất cả trở thành mảnh ghép quý giá trong ký ức của người làm thiện nguyện.
Họ không tìm kiếm phần thưởng vật chất.
Phần thưởng của họ là ánh mắt biết ơn, là cái nắm tay siết chặt, là nụ cười của đứa trẻ khi nhận được món quà nhỏ bé nhưng chứa chan tình cảm.
4. Vì tình nguyện là niềm tin – không phải nghĩa vụ
Nhiều người nghĩ tình nguyện là sự hy sinh, là vất vả.
Nhưng với những người gắn bó lâu năm, đó là niềm tin được nuôi dưỡng từ bên trong.
Họ không làm vì được khen, mà vì tin rằng mỗi hành động tử tế đều có thể thay đổi thế giới.
Cũng như câu nói của một bác tình nguyện viên 65 tuổi ở Đà Nẵng:
“Ngày nào còn đi được là tôi còn đi. Cứ mỗi nụ cười tôi mang lại, tôi thấy mình trẻ thêm vài tuổi.”
5. Vì họ thấy hạnh phúc trong việc cho đi
Tình nguyện viên là những người hiểu rõ nhất một quy luật giản dị: khi ta cho đi, ta nhận lại nhiều hơn.
Nhận lại không phải là vật chất, mà là niềm vui, sự bình an và niềm tin vào lòng người.
Nhiều người nói rằng, chính những chuyến đi đã chữa lành họ – giúp họ biết ơn cuộc sống, biết trân trọng từng khoảnh khắc bình yên.
Kết luận
Không có ai “nghiện” mệt nhọc, chỉ có những người yêu thương đủ lớn để coi việc giúp người khác là niềm vui.
Những tình nguyện viên gắn bó hàng chục năm chính là minh chứng sống cho điều đó.
Với họ, tình nguyện không phải là việc làm thêm, mà là một phần của cuộc đời – một ngọn lửa không bao giờ tắt.